RCF_009 9 F lent contemplation Suy niệm Mùa Chay lent Mùa Chay Một buổi bình minh - Sự tin tưởng của một tên trộm Phạm Văn Trung web https://thanhlinh.net/vi/mot-buoi-binh-minh-su-tin-tuong-cua-mot-ten-trom thanhlinh.net false 21 17/04/2025 Việt MỘT BUỔI BÌNH MINH NẰM NGOÀI THỜI GIAN Sự im lặng trước Phục Sinh. Các môn đệ của Chúa Giêsu đang lặng lẽ chìm trong nỗi nhớ thương người Thầy yêu dấu của họ. Cõi lòng họ như chứa đầy bóng tối, giống như bóng tối của khu vườn Giệtsimani, vào đêm người Thầy của họ bị bắt, giống như bóng tối bao phủ khắp mặt đất (Lc 22: 44) thê lương từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín trên đỉnh đồi Canvê, nơi người Thầy của họ bị xử chết cách bất công quá mức đau thương. Một người Thầy hiền hậu và khiêm nhường (Mt 11: 29), luôn rao giảng những lời yêu thương và thực hiện những hành động vô cùng thương xót: Anh em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ (Lc 6: 36). Những bóng tối ấy sẽ không bao phai mờ trong tâm trí họ những ngày còn lại trong đời. Thế là hết! Hết rồi những hy vọng về một Đấng Kitô - Cứu Thế, khi họ chứng kiến tận mắt Thầy mình làm phép lạ chữa lành bệnh tật, trừ quỷ hay hồi sinh kẻ chết. Họ chỉ còn ký ức lưu giữ mọi cử chỉ, mọi khoảnh khắc vui mừng hãnh diện vì uy thế của Thầy trước toàn dân: Ngài là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân (Lc 24: 19), hay những ngày tháng vất vả lặn lội rao giảng Nước Thiên Chúa, nhưng đầy hạnh phúc êm đềm của tình Thầy trò: Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó (Ga 14;1-3). Nhất là làm sao họ có thể quên được, chỉ vài ngày trước đây, khoảnh khắc vinh quang của Thầy tiến vào thành thánh Giêrusalem giữa những tiếng Hosanna, Chúc tụng Đức Vua, Đấng ngự đến nhân danh Chúa! (Lc 19: 38). Và những giờ phút dầy đặc đau thương và thống khổ của hai ngày qua. Mọi thứ về Thầy coi như đã kết thúc: Bấy giờ ông Philatô trao Chúa Giêsu cho họ đóng đinh vào thập giá. Chính Ngài vác lấy thập giá đi ra, đến nơi gọi là Cái Sọ, tiếng Hípri là Gôngôtha; tại đó, họ đóng đinh Ngài vào thập giá… Và để ứng nghiệm lời Kinh Thánh, Người nói: Tôi khát! Ở đó, có một bình đầy giấm. Người ta lấy miếng bọt biển có thấm đầy giấm, buộc vào một nhành hương thảo, rồi đưa lên miệng Ngài. Nhắp xong, Chúa Giêsu nói: Thế là đã hoàn tất! Rồi Ngài gục đầu xuống và trao Thần Khí (Ga 20: 16-18, 28-30). Nỗi đau buồn bắt đầu trở nên sâu sắc hơn. Vị Thầy Giêsu của họ không còn nói nữa, Ngài không thể nói nữa, họ không thể nghe gì từ môi miệng kỳ diệu của Ngài nữa. Đó là lý do các môn đệ im lặng, một sự im lặng trong nỗi vỡ mộng cay đắng! Đức Giáo Hoàng Phanxicô nhận xét rằng Đôi khi chúng ta cũng nghĩ rằng niềm vui gặp gỡ Chúa Giêsu đã thuộc về quá khứ, trong khi hiện tại điều chúng ta biết lại là những ngôi mộ bị niêm phong: những nỗi thất vọng, những cay đắng và ngờ vực của chúng ta, những nỗi niềmkhông còn làm được gì nữa,mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi,tốt hơn hết là sống cho qua ngàybởi vìkhông có gì chắc chắn về ngày mai. Chúng ta cũng vậy, nếu chúng ta từng bị đau đớn dày xéo, bị đè nén bởi nỗi buồn, tủi nhục vì tội lỗi, cay đắng vì thất bại nào đó hay ám ảnh bởi ưu tư nào đó, đã nếm trải vị đắng của mệt mỏi và đã thấy niềm vui phai nhạt trong lòng…Thêm nữa, có lẽ chúng ta đã thấy mình đối mặt với cái chết, bởi vì nó đã cướp đi sự hiện diện ngọt ngào của những người thân yêu của chúng ta hoặc vì nó đã chạm vào chúng ta trong bệnh tật hoặc tai họa, và chúng ta dễ dàng trở thành con mồi của sự vỡ mộng và dập tắt nguồn hy vọng của chúng ta (ĐGH Phanxicô, Bài giảng đêm vọng Phục Sinh, 08 tháng Tư năm 2023). Sự sống trỗi dậy từ nấm mồ mở toang Chúa Giêsu im lặng trong cõi sâu thẳm của thế giới và của lịch sử, nơi mọi thứ đều im lặng, nơi không còn tiếng cười nói hay tiếng ca hát nữa. Nhưng không phải là hết. Ngài đi xuống tận huyệt mộ của thế giới những người chết, xuống những vực thẳm của địa ngục để phá hủy nó, để mở chúng ra cho sự sống, để khôi phục lại mọi câu chuyện và lịch sử của nhân loại: Ngài đã đến rao giảng cho các vong linh bị giam cầm (1 Pr 3: 19). Chúa Kitô xuống sâu thẳm trong lòng đất, giống như mặt trời lặn xuống, nhưng không ngừng chiếu sáng. Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa đã chết, bị giết chết, Ngài xuống âm phủ để kẻ chết nghe tiếng Con Thiên Chúa và ai nghe thì được sống (Ga 5,25). Chúa Giêsu, Đấng khơi nguồn sự sống (Cv 3,15). Đã nhờ cái chết của Ngài, tiêu diệt tên lãnh chúa gây ra sự chết, tức là ma quỷ, và đã giải thoát những ai vì sự chết mà suốt đời sống trong tình trạng nô lệ (Dt 2,14-15) (GLHTCG, số 635). Sự sống đã bị cái chết nuốt chửng, giống như cuộc hành trình xuống địa ngục của Chúa Giêsu, chính là để chờ khoảnh khắc nhảy mừng lên trong ánh sáng và chiến thắng trong tiếng ca Exsultet - Mừng vui lên. Trong sự im lặng của chúng ta, một sự im lặng áp đảo chúng ta, những hòn đá bắt đầu phải kêu lên (Lc 19:40) và dọn đường cho sứ điệp vĩ đại nhất mà lịch sử chưa từng nghe thấy:Ngài không còn ở đây nữa, vì Ngài đã sống lại(Mt 28: 6). Các hòn đá trước ngôi mộ kêu lên và công bố sự khai mở một con đường mới cho tất cả mọi người. Thiên nhiên chính là người đầu tiên vang vọng khúc khải hoàn của cuộc sống trên tất cả những gì đã cố làm câm nín và bóp nghẹt niềm vui của Tin Mừng. Hòn đá trước ngôi mộ là người đầu tiên nhảy mừng và theo cách riêng của nó vang lên một bài hát trầm trồ ngợi khen, vui mừng và hy vọng, trong đó tất cả chúng ta được mời tham gia (ĐGH Phanxicô, Bài giảng đêm vọng Phục Sinh, 31/3/2018) Chúa Kitô xuống ngục tổ tông để giải cứu tất cả những ai đang khóc than trong câm lặng khỏi vực sâu u tối đó. Ngài cũng đi vào tận đáy sâu linh hồn của mọi người để những ai tin vào Ngài thì cuộc đời của họ được biến đổi từ bên trong, được giải thoát khỏi những giờ phút cô đơn và hoang mang, như những môn đệ khi xưa của Ngài. Không có gì là không được cứu chuộc. Để Thiên Chúa có thể lên tiếng, chúng ta phải biết im lặng, như một ngôi mộ câm lặng, ngay bây giờ và trong cõi chết mai sau, vì đó là sự chuẩn bị tuyệt vời để lắng nghe lời phán quyết của Thiên Chúa. Trong cái chết của Chúa Giêsu, Thiên Chúa dường như im lặng và vắng mặt. Nhưng sự im lặng này không phải là hư vô, nhưng chính là hy vọng. Trong cái chết của Chúa Giêsu, thế giới trở nên trống rỗng nguồn sống. Nhưng sự trống rỗng này không phải là phủ định sạch trơn mà là sự chuẩn bị cho khả năng viên mãn. Sự trống rỗng trở nên vùng đất màu mỡ chuẩn bị cho vụ mùa bội thu. Thất bại trở thành bước mở đầu cho chiến thắng. Mừng vui lên hỡi chư thần chư thánh, cấp thừa hành của Chúa cõi thiên cung. Trổi vang lên, kèn loan ơn cứu độ, Kính chào Đức Vua chiến thắng oai hùng. Mừng vui lên, hỡi khắp miền dương thế, bốn bề đang rực rỡ ánh hào quang: Vua vĩnh cửu nay rạng ngời chiếu sáng, Đẩy lùi xa bóng tối của trần gian…. (Mở đầu thánh thi Exsultet) 3. Buổi bình minh của sự sống viên mãn Vào buổi sáng kỳ lạ ấy, một buổi bình minh dường như nằm ngoài thời gian, đẩy lùi xa bóng tối của trần gian. Đó là buổi bình minh mở đầu chiến thắng oai hùng của Vua vĩnh cửu nay rạng ngời chiếu sáng và kết thúc những ngày chết chóc mãi mãi tăm tối của loài người. Đó là một buổi sáng với thứ tin tức nghẹt thở, khi các tông đồ thấy bà Maria Mađalêna chạy về gặp ông Simon Phêrô và người môn đệ Chúa Giêsu thương mến. Bà nói:Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Ngài ở đâu(Ga 20: 2). Một xác chết bị đâm thâu bởi một ngọn giáo, không còn máu, bị chôn chặt trong mộ đá niêm phong, đã sống lại với một sự sống mới mầu nhiệm. Cái chết, kẻ thù lâu đời nhất của loài người, đã bị chế ngự. Chúa Giêsu đã giữ lời hứa của mình:Quả vậy, Ngài sẽ bị nộp cho dân ngoại, sẽ bị nhạo báng, nhục mạ, khạc nhổ. Sau khi đánh đòn, họ sẽ giết Ngài, và ngày thứ ba Ngài sẽ sống lại(Lc 18: 32-33). Thánh Gioan thuật lại lời hứa này cách cao vời và thấm đẫm chất suy tư thần học:Ít lâu nữa, anh em sẽ không còn trông thấy Thầy, rồi ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy… Thầy bảo thật anh em: anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui…Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian(Ga 16: 16, 20, 28, 32). Trong bài đọc thứ nhất, trích sách Công vụ Tông đồ, thánh Phêrô làm chứng cụ thể rõ ràng, không úp mở, bóng gió xa xôi:Chúng tôi đây xin làm chứng về mọi việc Ngài đã làm trong cả vùng dân Do thái và tại chính Giêrusalem. Họ đã treo Ngài lên cây gỗ mà giết đi. Ngày thứ ba, Thiên Chúa đã làm cho Ngài trỗi dậy, và cho Ngài xuất hiện tỏ tường, không phải trước mặt toàn dân, nhưng trước mặt những chứng nhân Thiên Chúa đã tuyển chọn từ trước, là chúng tôi, những kẻ đã được cùng ăn cùng uống với Ngài, sau khi Ngài từ cõi chết sống lại(CvTđ 10: 39-41). 4. Thông điệp từ những tấm vải liệm Câu chuyện về Ladarô, vốn chỉ có trong sách Tin Mừng Gioan, là bài Tin mừng được phép đọc bất cứ ngày nào trong tuần thứ Năm Mùa Chay vừa qua. Phụng vụ Hội Thánh muốn nói với con cái của mình điều gì khi cho phép như vậy? Khi Chúa Giêsu làm cho Ladarô sống lại, Ngài giải thoát Ladarô khỏi tấm vải liệm:Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Chúa Giêsu bảo: Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi(Ga 11: 44). Dù đã được Chúa Giêsu dùng quyền năng của Ngài làm cho sống lại từ cái chết, Ladarô rồi một lần nữa sẽ lại phải chết, như bao người khác sẽ phải chết. Dấu chỉchân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khănlà minh chứng cho thực tại chết chóc không thể tránh khỏi của thân phận phàm nhân, không có ngoại lệ nào vượt ra khỏi quy luật sinh lão bệnh tử. Chúa Giêsu cũng phải chết, không ngoại lệ, đúng theo quy luật đó. Tuy nhiên, điều ngoại lệ, ngoại thường nơi Chúa Giêsu là Ngài tự nguyện chọn cái chết:Ngài nhất quyết đi lên Giêrusalem(Lc 9: 51). Cụ thể là khi nghe Thầy mình tỏ cho biết Ngàiphải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ sống lại(Mt 16: 21), Phêrô tỏ ý ngăn cản Ngài:Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy! (Mt 16: 22) và ngay lúc ấy ông bị trách mắng nặng lời:Satan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người(Mt 16: 23). Sau này thánh Phaolô khẳng định:Chúa Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Ngài lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự(Pl 2: 6-8). Đức Thánh Cha Bênêđíctô XVI đã giải thích:Tất cả những điều này không phải là kết quả của một cơ chế mơ hồ hay số phận mù quáng: đúng hơn, đó là sự lựa chọn tự do của chính Ngài, thông qua sự tuân thủ quảng đại vào kế hoạch cứu độ của Chúa Cha. Và cái chết mà Ngài phải chịu là cái chết đóng đinh, cái chết nhục nhã và hạ nhục nhất mà người ta có thể tưởng tượng được. Chúa tể vũ trụ đã làm tất cả những điều này vì tình yêu dành cho chúng ta: vì tình yêu, ngài đã chọn tự hạ mình và trở thành anh em của chúng ta; vì tình yêu, Ngài chia sẻ tình trạng của chúng ta, tình trạng của mọi người nam và mọi người nữ…Ngài đã chọn sự khiêm nhường sâu xa nhất và mang hình dạng của một con người(Buổi tiếp kiến chung, Quảng trường Thánh Phêrô, Thứ tư, ngày 8 tháng 4 năm 2009). Nếu việc Chúa Giêsu chịu chết không phải là một ngoại lệ, nhưng đúng theo quy luật sinh hóa, vật lý của kiếp người. thì việc Ngàitrỗi dậy từ cõi chết(Ga 20: 9) lại là một điều không đúng chút gì theo những quy luật đó. Đó là một sự kiện có một không hai, một việc phi thường. Gioancúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó(Ga 20: 5). Điều này khác hẳn việc Ladarô được Chúa Giêsu làm cho sống lại nhưng tay chân mặt mũi còn bị quấn trong vải liệm. Hai tông đồ Phêrô và Gioan thấy chiếc khăn mà Giuse và Nicôđêmô đã dùng để quấn mặt và đầu của Chúa Kitô ở một nơi riêng biệt:Ông Simôn Phêrô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và khăn che đầu Chúa Giêsu. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi(Ga 20: 6-7). Chúa Giêsu đã gấp khăn liệm của chính Ngài và đặt nó sang một bên. Trong ngôi mộ là một quang cảnh trật tự và yên tĩnh vì Chúa Giêsu Phục Sinh vượt qua tấm khăn liệm của Ngài. Ngài để lại một quang cảnh bình an để tất cả những ai nhìn vào và tin thì có được sự bình an trong lòng rằng Ngài vẫn sống và khỏe mạnh. Đó là loại bình an mà chỉ có Chúa Giêsu mới có thể ban tặng:Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi(Gioan 14:27). Ngôi mộ là hình ảnh hoàn hảo về trật tự, một trật mới mẻ và tuyệt đối! Chúa Giêsu làm chủ cái chết:Ngài đón nhận cái chết tự nội tâm Ngài và biến nó thành một cử chỉ yêu thương. Xem bề ngoài đó là chuyện tàn bạo dữ dội – việc đóng đinh vào thập giá – nhưng bên trong là hành vi yêu thương tận hiến toàn vẹn(Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI, 21-8-2005, Youcat số 210). Và bằng cách thế đó, Chúa Giêsu vượt lên trên cái chết. Ngài thực hiệncuộc vượt qua cứu độ này từ cõi chết sang cõi sống, nhờ việc chết và sống lại của Ngài, ngay cả trong thời hiện tại này(Youcat, số 212). Chúng ta có muốn đứng bên cạnh lối vào ngôi mộ của Chúa Giêsu và chăm chú nhìn vào ngôi mộ trống đó như Gioan không:Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó…(Ga 20: 5)? Chúng ta có như Gioan nhận ra sự khác biệt giữa việc trở lại cuộc sống phàm nhân của Ladarô và Sự Phục Sinh của Chúa Kitô không? Ông đã thấy và đã tin(Ga 20: 9). Hôm nay, chúng ta là những người chấp nhận sứ điệp Tin mừng về sự Phục Sinh bằng đức tin đơn sơ. Chúng ta không thấy Chúa Giêsu sống. Chúng ta không thấy Ngài chết và chúng ta không thấy ngôi mộ. Tuy nhiên, những chiếc khăn liệm đó vẫn đang rao giảng cho chúng ta, nhắc nhở mỗi người chúng ta rằng mặc dù chúng ta không thấy Ngài ngay bây giờ, Ngài sẽ trở lại và chúng ta sẽ thấy Ngài vào lúc đó:Họ sẽ được nhìn thấy tôn nhan Ngài, và thánh danh Ngài ghi trên trán họ…Phải, chẳng bao lâu nữa Ta sẽ đến(Khải Huyền 22:20). Việc còn lại chúng ta cần làm là sống theo lời dạy của thánh Phaolô, trong bài đọc thứ hai:Anh em đã được trỗi dậy cùng với Chúa Kitô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Chúa Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới. Thật vậy, anh em đã chết, và sự sống mới của anh em hiện đang tiềm tàng với Chúa Kitô nơi Thiên Chúa. Khi Chúa Kitô, nguồn sống của chúng ta xuất hiện, anh em sẽ được xuất hiện với Ngài, và cùng Ngài hưởng phúc vinh quang(Cl 3: 1-4). Phêrô Phạm văn Trung SỰ TIN TƯỞNG CỦA MỘT TÊN TRỘMTrước mặt Thiên Chúa, con người là kẻ ăn xin(GLGHCG, số 2559). Những lời này trong Sách Giáo lý của Giáo hội cho thấy chúng ta cơ bản lệ thuộc vào Thiên Chúa. Sự lệ thuộc này có lẽ không nơi nào được minh họa rõ ràng hơn trong câu chuyện của Thánh Luca về tên trộm lành. Một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá cũng nhục mạ Ngài: Ông không phải là Đấng Kitô sao? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với! Nhưng tên kia mắng nó: Mày đang chịu chung một hình phạt, vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ! Chúng ta chịu như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái! Rồi anh ta thưa với Đức Giêsu: Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi! Và Ngài nói với anh ta: Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng (Luca 23:39-43) Dismas hay Đích Ma, có nghĩa là Hoàng hôn hoặc Sự chết, tên trộm lành, có nhiều điều để nói với chúng ta. Người ta dệt nên câu chuyện huyền thoại sau đây: 30 năm về trước, trên đường đem Chúa Giêsu Hài nhi sang Ai Cập để tránh khỏi cơn giận của vua Hêrôđê, thánh Giuse và Mẹ Maria đã dừng lại một hàng quán hẻo lánh. Mẹ Maria xin thau nước để tắm cho Hài Nhi Giêsu. Bà chủ quán giữ lại nước đã tắm cho bé Giêsu để tắm cho con trai của bà đang mắc bệnh ghẻ lở. Nước đó chảy tới đâu, bệnh ghẻ lở sạch tới đó. Và đứa trẻ được lành bệnh. Nhưng khi lớn lên, đứa trẻ đó đã trở thành một tên trộm cướp. Tên đứa trẻ đó là Đích Ma (Dismas). Và hôm nay chính Đích Ma lại bị treo trên thập giá bên phải Chúa Giêsu. Dĩ nhiên đây là câu chuyện huyền thoại. Chết trên cây thập tự, bị thế gian chế giễu, và biết tội lỗi của mình, Đích Ma hoàn toàn nghèo nàn trước Chúa Giêsu. Anh ta không có việc tốt lành nào để có thể cậy dựa vào, không có gì đẹp đẽ để thể hiện, không có gì hay ho để nói. Anh ta là một người thực sự chẳng có gì. Nhưng Chúa Giêsu tuyên bố anh ta là người đầu tiên vào thiên đàng, và mãi mãi được biết đến là tên trộm đã đánh cắp được thiên đàng. Nhưng chúng ta có thể tự hỏi, làm sao điều này có thể xảy ra? Vì đâu mà tên trộm Đích Ma nhận ra Ông Giêsu là Vua dù đang bị đóng đinh như anh ta? Làm sao tên trộm biết được điều mà ngay cả các tông đồ cũng chưa hiểu được? Chúa Giêsu đã nói: Ta đã bảo các ngươi rằng không ai có thể đến với Ta nếu Chúa Cha không ban ơn cho (Gioan 6:65). Hẳn Chúa đã sai Thánh Thần của Ngài đến để mở mắt anh ta và giúp anh ta nhìn thấy. Có thể vì nhớ lại chuyện xưa mẹ kể rằng mình được chữa khỏi do nước đã tắm của Vua Hài Nhi mà nay anh ta nhìn Chúa Giêsu bằng con mắt khác? Cũng có thể trong thời gian hành nghề trộm cắp, anh ta đã có lúc len lỏi vào đám đông quanh ông Giêsu, để rình cơ hội móc túi, nhưng lại nghe ông Giêsu giảng về dụ ngôn người Samaritanô rằng: Một người kia từ Giêrusalem xuống Giêricô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi. Rồi cũng thế, một thầy Lêvi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi. Nhưng một người Samari kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương. Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc. Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói: Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác. Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp? Người thông luật trả lời: Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy. Chúa Giêsu bảo ông ta: Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy (Lc 10:30-37). Dụ ngôn này của Chúa Giêsu khiến một chút lương tâm còn sót lại của Đích Ma ray rứt chăng? Nhưng có lẽ điều chắc hơn đó là anh ta có đôi mắt nhạy bén của một tên trộm chuyên nghiệp và một kinh nghiệm hành nghề có thể nhận ra ai là người tốt lành và ai là kẻ độc ác. Chỉ cần liếc đôi mắt qua bên trái, tên trộm đọc được tấm bảng ghi dòng chữ – Tên gọi: Giêsu; nguyên quán: Nadarét; tội trạng: Vua dân Do thái. Vua ư? Vương miện đâu? Một vòng gai cắm trên đầu sao? Có biết bao hạng người còn đôi mắt tỏ tường nhưng lại không nhận ra Chúa Giêsu là Vua? Họ là những kẻ qua đường thấy Chúa bị đóng đinh thì cười chê: Ông này có tiếng làm phép lạ, dám phá đền thờ, ba ngày sau xây lại, sao không tự cứu mình đi (Mt 27:39-40). Họ là các trưởng tế và luật sĩ thách thức Chúa Giêsu: Họ thách thức Chúa rằng: Nếu người là vua Israel hãy xuống khỏi thập giá đi, rồi chúng tôi tin (Mt 27, 42-43). Họ là những binh lính và lý hình thi hành án: Mấy người lính cũng nghỉnh đầu lên buông lời chế giễu Chúa: Nếu là vua, cứ nhảy xuống xem (Lc 23, 36-37). Đó là tên trộm đồng nghiệp của Đích Ma: Một kẻ trộm bên tả quay ra khiêu khích Chúa: Nếu ông là vị Cứu thế hãy cứu ông và cứu cả chúng tôi đi (Lc 23, 36-37). Đích Ma, dù là tên trộm, nhưng lại không giống như những người đó. Anh ta vẫn còn một tâm trí có thể nhìn ra sự thật và một tấm lòng trắc ẩn trước những nỗi đau của người khác. Điều này biểu lộ trong lời nói công khai với tên trộm đồng bọn của anh: Mày đang chịu chung một hình phạt, vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ! Chúng ta chịu như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái! (Lc 23: 40-41). Chúa Giêsu không làm phép lạ hữu hình nào từ trên thập tự giá để thay đổi cái nhìn của anh ta. Anh ta chỉ nghe những lời cầu nguyện tha thiết của Ngài với Chúa Cha và lắng nghe Chúa Giêsu nói về sự tha thứ: Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm (Lc 23:34). Khi tên trộm nghe những lời của Chúa Giêsu xin Chúa Cha tha thứ cho tất cả những ai làm hại Ngài, bóng tối của cuộc đời đầy tội lỗi của anh ta bị xuyên thấu bằng ánh sáng của sự thật, cho phép một người từng sống trong tối tăm thấy rằng Chúa Giêsu là tất cả những gì Ngài tuyên bố: tha thứ cho mọi người tội lỗi, trong đó có anh ta. Mọi nghi ngờ bị xóa tan, người đàn ông này xác tín những gì đôi mắt trần gian của mình không thể nhìn thấy: Phúc cho những ai không thấy mà tin (Gioan 20:29). Anh ta biết rằng cái chết sẽ không giam giữ được Vị Vua này của người Do Thái. Và với một trái tim ăn năn, Đích Ma tuyên bố vương quốc sắp đến của Vị Vua này. Đích Ma đã thấy vinh quang của Đấng đang bị treo trên Thánh Giá. Thực vậy, Chúa Giêsu trả lời: Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng (Lc 23:43). Thật không sai khi nói rằng tên trộm Đích Ma đã được chính Chúa Giêsu phong thánh và trực tiếp mở cửa thiên đàng cho vào, không phải lẻn vào qua cổng sau. Đích Ma không đánh cắp thiên đàng như thể đó là thứ gì đó cần phải lấy cắp. Thay vào đó, anh ta đã vào vương quốc cùng Chúa Giêsu, vì vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh ta đã được ban cho ân sủng để thú nhận sự bất xứng hoàn toàn của mình trước Chúa. Tên trộm Đích Ma được cứu chính là vì anh ta đã thừa nhận mình là kẻ ăn xin, ăn xin lòng thương xót của Đấng Kitô. Đích Ma đã lấy được điều quý giá nhất mà anh ta chưa bao giờ đánh cắp được. Trong cảnh nghèo hèn cùng cực của mình, anh đã có thể nhận được tất cả lòng thương xót mà Chúa Giêsu muốn ban cho anh. Chúng ta cũng cần phải học cách chấp nhận ngày càng nhiều hơn sự nghèo khó của mình trước mặt Chúa. Nhưng làm sao chúng ta có thể làm được điều này? Để giúp chúng ta trở thành những kẻ ăn xin trước mặt Chúa, chúng ta có thể cậy dựa vào Thánh Têrêsa Lisieux, là người dạy cho chúng ta một chút về tình yêu đầy tin tưởng và đơn sơ như trẻ thơ. Chị thánh thường so sánh nhu cầu của chúng ta đối với Chúa giống như mối liên hệ giữa một đứa bé và cha mẹ của em. Một đứa bé hoàn toàn lệ thuộc vào cha mẹ mình. Em tìm đến cha mẹ mình để xin mọi thứ và không bao giờ đặt câu hỏi về khả năng giải quyết vấn đề của cha mẹ mình. Thật vậy, đây là cách chúng ta nên nhìn vào Chúa. Chúng ta đã và đang nhận được mọi thứ từ Ngài. Vậy thì, trở nên trẻ thơ là tìm đến Chúa để xin mọi nhu cầu của mình, hoàn toàn tin tưởng vào sự chăm sóc quan phòng của Ngài và yêu Ngài vô điều kiện. Nhưng tình yêu đầy tin tưởng của Thánh Têrêsa còn đi xa hơn cả việc chỉ thừa nhận sự nghèo khó và yếu đuối của mình. Chị thánh hân hoan trong tình yêu đó và yêu mến Thiên Chúa, Đấng bay đến để bù đắp cho những thiếu sót và lỗi lầm của chị. Giống như Thánh Phaolô, chị tôn vinh sự yếu đuối và những gì Chúa đã có thể làm nơi chị: Ơn của Thầy đã đủ cho anh, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối. Thế nên tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đức Kitô ở mãi trong tôi (2 Cr 12:9). Sự tin tưởng này biết rằng không có vết thương nào quá lớn hay sự gian ác nào quá sâu đến mức Chúa không thể chữa lành nếu chúng ta biết cầu xin sự tha thứ của Ngài. Vì vậy, thay vì cảm thấy xấu hổ vì sự yếu đuối và nghèo khó của mình, chúng ta có cơ hội kêu cầu lòng thương xót của Chúa. Sự tin tưởng vào tình yêu thương xót của Chúa là chìa khóa để phó thác như trẻ thơ và mở ra con đường lên thiên đàng. Bởi vì, khi chúng ta thừa nhận rằng mình không có gì, và cậy trông vào lòng thương xót của Thiên Chúa, chúng ta thấy mở ra trước mắt mình một kho tàng thực sự đầy tràn Hồng Ân Cứu Độ. Thật vậy, con người là một kẻ ăn xin trước mặt Chúa, một kẻ ăn xin vương quốc thiên đàng và Chúa ban cho con người điều họ khẩn cầu: Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi, chớ khá quên mọi ân huệ của Ngài. Chúa tha cho ngươi muôn ngàn tội lỗi, thương chữa lành các bệnh tật ngươi. Cứu ngươi khỏi chôn vùi đáy huyệt, bao bọc ngươi bằng ân nghĩa với lượng hải hà, ban cho đời ngươi chứa chan hạnh phúc, khiến tuổi xuân ngươi mạnh mẽ tựa chim bằng (Tv 103: 2-5). Tu huynh Roland Wakefield, OP Chuyển ngữ: Phêrô Phạm Văn Trung https://www.dominicanajournal.org